ẤN TƯỢNG SÂU SẮC VỀ BÁC TÀI XẾ NHẬT BẢN – HIỆN THÂN CỦA TINH THẦN OMOTENASHI
TÁC GIẢ CÂU CHUYỆN DELIGHT
- Họ tên: Huỳnh Ngọc Thảo Uyên
- Vị trí làm việc: Trưởng phòng phụ kiện
Chuyến đi Nhật Bản lần này để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc đẹp, không chỉ bởi phong cảnh nên thơ hay nền văn hóa độc đáo, mà còn bởi sự tận tâm, chu đáo của bác tài xế đồng hành cùng đoàn suốt hành trình. Dù không nói nhiều, bác để lại ấn tượng sâu sắc qua những hành động nhỏ nhưng vô cùng tinh tế, thể hiện đúng tinh thần Omotenashi – nghệ thuật hiếu khách đặc trưng của người Nhật.
Ngay từ ngày đầu tiên lên xe, tôi đã bất ngờ khi thấy bác chuẩn bị sẵn một loạt dây sạc điện thoại tương thích với hầu hết các dòng máy: từ iPhone đến Android. Từng sợi dây được cuốn gọn gàng, đặt ngay ngắn cạnh ghế tài xế – vừa tiện lợi, vừa chu đáo. Hỏi ra mới biết, bác luôn chuẩn bị như vậy cho mọi chuyến xe đưa đón du khách, để nếu ai quên mang sạc hay điện thoại gần hết pin thì có thể dùng ngay, không phải ngại ngần.
Xe lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho. Mỗi sáng, dù đoàn chưa kịp lên xe, bác đã có mặt trước, mở cửa sẵn và lau dọn xe sạch sẽ. Những điều nhỏ nhặt ấy đôi khi mình không để ý, nhưng khi nhìn thấy, lại thấy ấm lòng vô cùng.
Có một tình huống khiến cả đoàn không khỏi bất ngờ và cảm động. Hôm đó, khi mọi người đang đứng xếp hàng trước nhà vệ sinh trong một trung tâm thương mại lớn, bác tài đột nhiên xuất hiện và đưa điện thoại cho chị hướng dẫn viên. Thì ra chị ấy đã để quên điện thoại trên xe, nhưng hoàn toàn không hề hay biết. Không ai hiểu bác đã làm thế nào mà có thể tìm được chúng tôi giữa khu vực đông đúc và sầm uất như vậy – chắc hẳn bác đã phải tìm rất lâu và rất kiên trì. Quan trọng hơn, bác hiểu rằng với một hướng dẫn viên, chiếc điện thoại là phương tiện liên lạc không thể thiếu để kết nối và xử lý công việc với cả đoàn khách. Bác không chỉ giúp trả lại một món đồ thất lạc, mà còn giúp đảm bảo sự trôi chảy của chuyến đi, với tất cả sự tinh tế và tận tâm.
Một chi tiết nhỏ nhưng khiến tôi cảm động nữa là mỗi lần tôi chào bác, dù chỉ là cú gật đầu nhẹ, bác luôn cúi người thật sâu để đáp lễ. Sự trân trọng, lịch thiệp ấy đến từ trái tim chứ không phải vì phép tắc xã giao đơn thuần. Có hôm, lịch trình của đoàn thay đổi bất ngờ, bác phải liên hệ nhiều nơi để tìm bãi đỗ xe phù hợp. Dù vất vả, bác vẫn kiên nhẫn, luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi.
Nhìn bác – một người đàn ông Nhật đã đứng tuổi – cần mẫn làm việc, luôn âm thầm chăm chút từng chi tiết nhỏ để chuyến đi của người khác được trọn vẹn, tôi cảm nhận rõ nét tinh thần Omotenashi mà người Nhật vẫn tự hào: không chỉ phục vụ, mà còn thấu hiểu, quan tâm và tận hiến từ trái tim.
Chuyến đi khép lại, nhưng hình ảnh bác tài xế và những điều tử tế, tinh tế ấy vẫn ở lại rất lâu trong tâm trí tôi.